“Miếng Thịt Gà Cuối Cùng”
Tôi tên là Hạnh, bốn mươi ba tuổi, một người mẹ toàn thời gian. Mười bảy năm hôn nhân, tôi nghĩ điều quý giá nhất mình giữ được là gia đình này. Tôi bỏ nghề kế toán để ở nhà chăm con, vì chồng tôi nói:
“Em cứ ở nhà đi, anh lo được hết.”
Tôi tin. Tin đến mức chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện giữ lại cho mình một khoảng trời riêng.
Cho đến bữa cơm hôm ấy.
Bàn ăn hôm đó có món gà luộc – món con trai tôi thích nhất. Nó đang học lớp 8, tuổi ẩm ương, tính khí thất thường nhưng từ nhỏ vẫn ngoan. Tôi gắp cho nó một miếng đùi, rồi tiện tay gắp một miếng ức cho mình. Chưa kịp đưa lên miệng, thằng bé đã cau mặt:
– Mẹ ăn ít thôi. Không kiếm ra tiền mà ăn nhiều thế!
Câu nói rơi xuống bàn ăn như hòn đá ném xuống giếng cạn. Tôi chết lặng. Chiếc đũa rơi khỏi tay tôi, chạm vào thành bát nghe lách cách.
Tôi chờ chồng tôi lên tiếng. Anh nhìn con, rồi nhìn tôi, khẽ nhún vai:
– Nó nói cũng đúng. Em ở nhà thì… ăn uống tiết kiệm chút.
Tôi thấy trong ngực có gì đó vỡ ra, mềm oặt, nhói buốt. Không phải vì miếng thịt gà. Mà vì câu nói của hai người quan trọng nhất đời tôi.
Tôi đứng dậy rất nhẹ, như sợ làm sập căn nhà này:
– Ăn ngon miệng.
Rồi tôi đi thẳng ra cửa, mặc tiếng thằng bé lẩm bẩm: “Lại giận vặt.”
Tối hôm đó, tôi quyết định một điều:
Từ giờ, tôi sẽ không tiêu một đồng nào cho gia đình nữa.
Không mua đồ ăn.
Không đóng tiền điện nước.
Không trả học phí.
Không làm bất cứ thứ gì từng được mặc định là trách nhiệm của tôi.
Tôi muốn biết, không kiếm ra tiền thì còn giá trị gì trong căn nhà này.
Sáng hôm sau, tôi dậy đúng giờ như thường lệ. Nhưng tôi không nấu bữa sáng. Không gọi con dậy. Không chuẩn bị sữa mang đi học.
Chồng tôi mở cửa phòng, ngơ ngác thấy bếp lạnh tanh.
– Em sao vậy? – anh gắt. – Không nấu à?
Tôi mỉm cười, đi giặt đồ của chính tôi, rồi thay quần áo và bước ra ngoài.
– Ra ngoài làm việc một chút.
– Em làm gì mà việc với việc? Ở nhà thì lo việc nhà giúp cái!
Tôi không trả lời.
Tôi đi tới tiệm may nhỏ đầu ngõ – nơi trước đây thỉnh thoảng tôi giúp họ tính tiền, ghi sổ. Cô chủ tiệm vừa thấy tôi đã ôm lấy:
– Chị Hạnh ơi, trời đất, mấy hôm nay em còn định qua nhà năn nỉ chị đây! Chị quay lại làm giúp em nhé? Em thiếu người quá!
Tôi cười nhẹ:
– Em trả chị bao nhiêu?
– Năm triệu một tháng thôi chị ơi, làm theo giờ, làm ngày nào tính ngày đó.
Tôi nhận lời. Không phải vì tiền. Mà vì… lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi được gọi là “chị”, không phải “mẹ”, “vợ”.
Chiều tôi về nhà, họ chưa ăn tối. Chồng tôi hỏi:
– Em đi đâu?
– Đi làm.
– Làm? Em bị làm sao vậy? Nhà này anh nuôi được.
– Anh nuôi mà còn tiếc với em một miếng thịt gà à?
Anh sầm mặt:
– Đừng nói quá lên.
Tôi chỉ cười, rồi đi tắm. Lần đầu tiên, tôi thấy mình bình yên đến vậy.
Ngày thứ hai, tôi không làm gì hết. Nhà bừa bộn, chồng tôi phải đi chợ. Con trai tôi quên hộp bút, quên áo thể dục, quên cả việc nộp bài. Điểm kém bắt đầu xuất hiện.
Buổi tối, hai cha con tranh cãi nảy lửa. Chồng tôi đập bàn:
– Em nhìn đi! Không có em, nhà này như cái chuồng gà!
Tôi nhìn đống chén bát bẩn, sàn nhà đầy vụn bánh mì, quần áo chất đống. Tôi đáp:
– Hóa ra giá trị của em nằm ở việc làm không công?
– Ý em là gì?
– Nghĩ kỹ đi.
Rồi tôi vào phòng đóng cửa. Đêm đó, con trai tôi gõ cửa phòng:
– Mẹ… mai mẹ làm bữa sáng được không?
Giọng nó có chút run.
Tôi quay lại:
– Con hỏi mẹ chuyện này, vậy câu “mẹ không kiếm tiền thì đừng ăn nhiều” con còn nghĩ đúng không?
Nó mím môi, cúi đầu:
– Con… xin lỗi. Con nghe bố nói chuyện điện thoại với bạn bố. Bố bảo “Một mình tao đi làm nuôi ba cái miệng ở nhà”.
Tôi đứng sững.
Đó là lúc twist đầu tiên xuất hiện trong lòng tôi.
Không phải con tôi hỗn.
Nó chỉ… lặp lại lời bố nó.
Tôi nhẹ nhàng:
– Mẹ tha lỗi cho con. Nhưng con nhớ: ai cũng đáng được tôn trọng, kể cả người không kiếm tiền.
Ngày thứ ba, có chuyện còn tệ hơn.
Điện thoại tôi đổ chuông. Là cô giáo chủ nhiệm:
– Chị Hạnh à, con chị bị bạn xúi đánh nhau. Nó bảo “bố tao nói tao phải mạnh mẽ, đừng để mẹ tao sai khiến”.
Tôi thấy cả người lạnh ngắt. Từng câu, từng chữ của chồng tôi đã thành kim đâm vào đầu đứa trẻ.
Tối hôm đó, chồng tôi về, thấy không ai nấu ăn, anh quát:
– Em định giở trò đến bao giờ?!
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
– Em chỉ làm điều anh muốn: không kiếm tiền thì không nên tiêu tiền. Em không tiêu. Còn việc nhà, anh làm giúp em nhé. Anh mới là người kiếm tiền cơ mà.
– Em đang chống đối anh?
– Không. Em chỉ đang để anh thấy những việc trước giờ em làm.
Anh đỏ mặt:
– Em muốn ly hôn hả?
Tôi bình thản:
– Nếu anh muốn.
Câu đó làm anh sững người. Vì từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ dám nói.
Đêm ấy, tôi ngủ ngon.
Ngày thứ tư, tôi nhận được tin nhắn từ tiệm may:
“Chị Hạnh ơi, khách khen chị tính sổ nhanh, chị làm quản lý cho em nhé? Em trả tám triệu.”
Tôi bật cười. Đúng là cuộc đời luôn có cách mở ra cánh cửa khác khi một cánh cửa đóng lại.
Tôi nhận lời.
Chiều hôm đó, tôi mang về một ít đồ ăn – cho riêng tôi. Hai cha con đã tự xoay sở cả tuần, trông tiều tụy thấy rõ.
Chồng tôi nhìn hộp cơm của tôi rồi nói:
– Em không mua cho bố con anh à?
– Em không tiêu tiền chung. Đỡ tốn của anh.
Anh nổi nóng:
– Em ích kỷ thế từ bao giờ?!
Tôi đặt hộp cơm xuống, mắt không chớp:
– Từ khi anh dạy con rằng em chỉ là “cái miệng ăn bám”.
Anh mở miệng, nhưng không nói được.
– Anh biết con học câu nói đó từ đâu không? – tôi hỏi chậm rãi. – Từ chính lời anh nói.
Anh lùi một bước, mặt tái đi.
– Anh… chỉ nói đùa.
– Đùa à? Con không thấy đùa. Mẹ anh cũng không đùa khi kể cho em nghe việc anh từng bảo “Để nó ở nhà cho rồi, khỏi tốn tiền thuê giúp việc”.
Chồng tôi nín bặt.
Tôi đóng hộp cơm, đứng dậy:
– Em không phải giúp việc. Em là vợ anh. Và là mẹ của con anh. Anh không trân trọng thì em sẽ tự trân trọng mình.
Anh nghẹn họng, còn con trai tôi bật khóc:
– Mẹ… đừng bỏ con…
Tôi ôm con vào lòng:
– Mẹ không bỏ con. Nhưng mẹ sẽ không để mình bị coi thường nữa.
Ngày thứ năm, tôi bất ngờ được gọi đến trường.
Con trai tôi đạt điểm cao trong bài kiểm tra Toán – một môn nó rất sợ. Cô giáo nói:
– Con rất nỗ lực. Nó bảo “Con muốn để mẹ tự hào”.
Tôi nhìn con, đôi mắt nó đỏ hoe.
– Mẹ… từ nay mẹ đừng đi làm sớm quá nhé. Con muốn ăn sáng với mẹ.
Tôi cười mà nước mắt tràn xuống.
Ngày thứ sáu, chồng tôi gọi tôi ra ban công.
Anh thở dài:
– Anh xin lỗi.
Tôi không nói.
– Mấy ngày qua… anh mới hiểu việc em làm nhiều đến mức nào. Anh xin lỗi vì để con nói năng hỗn hào… tất cả là do anh.
Tôi xoay mặt đi.
– Anh muốn em quay lại nấu nướng, lo việc nhà như trước?
– Không. – Anh lắc đầu. – Anh muốn thương lượng. Việc nhà chia đôi. Con làm phần của con. Em muốn đi làm, anh ủng hộ. Tài chính… chia đôi luôn.
Tôi nhìn anh thật lâu. Rồi hỏi:
– Anh nói thật chứ?
– Thật.
– Vì sao?
Anh nghẹn giọng:
– Vì anh sợ mất em. Mất rồi… chắc cả đời anh không tìm lại được người như em.
Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy sự chân thành trong mắt anh.
Ngày thứ bảy, tôi dậy sớm nấu một bữa sáng đơn giản: trứng chiên và cơm rang. Không phải vì trách nhiệm. Mà vì tôi muốn.
Con trai tôi chạy đến ôm tôi:
– Thơm quá mẹ ơi!
Tôi xoa đầu con:
– Con nhớ lời mẹ dặn không?
– Dạ nhớ. – Nó lí nhí. – Không được coi thường bất kỳ ai, nhất là người thương mình nhất.
Tôi gật đầu.
Chồng tôi mang bộ bát đũa ra bàn, nói:
– Anh dọn bàn nhé. Lát nữa để anh rửa bát luôn.
Tôi nhìn anh, không nói gì. Nhưng trong tim, có một phần băng giá đã tan chảy.
Bảy ngày.
Chỉ bảy ngày thôi mà cả nhà tôi thay đổi.
Và tôi nhận ra một điều:
Giá trị của người phụ nữ không nằm ở tiền họ kiếm được, mà nằm ở họ chọn yêu thương như thế nào.
Nhưng để được tôn trọng, họ phải tôn trọng chính mình trước.
Ngày tôi dám rời bàn ăn vì một câu nói thiếu tôn trọng…
cũng là ngày tôi lấy lại được tiếng nói của mình.
Từ đó trở đi, không ai trong căn nhà này dám nhắc đến câu “không kiếm ra tiền” nữa.
Vì họ biết, nếu tôi muốn… tôi đủ mạnh để tự sống, tự rời đi, tự hạnh phúc.
Nhưng tôi chọn ở lại – không phải vì họ cần tôi.
Mà vì… tôi cũng cần yêu chính mình.









